CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG


Phan_16

Chờ mọi chuyện giải quyết xong, Bách Nhĩ liền bảo Giác cùng Mạc thay phiên dẫn nhóm mình vào trong trận pháp giết dã thú, về phần phân chia thế nào, là do chính họ sắp xếp. Các thú nhân bộ lạc sau khi ăn xong, cũng được yêu cầu tiến vào trận giết thú, đương nhiên họ sẽ không từ chối, dù sao nếu không nhân cơ hội này vơ vét thêm con mồi, về sau chỉ sợ phải ra ngoài săn thú.

Lúc này Bách Nhĩ không tham gia. Gai thú của y lúc lọt vào bụng con trùng quái kia đã phải ném đi, nói cách khác hiện tại y không còn vũ khí thích hợp. Bởi vậy y tìm tới Lão Thác mài đồ đá rất khéo, muốn ông giúp mình mài ra một binh khí tiện tay.

Đao kiếm đều không thực tế, để sắc bén và bền bỉ thì dùng bằng đá lại không đủ, dù cho chỉ dùng tạm thời.

“Ngươi xem cái này được không?” Lão Thác cầm ra một thứ.

Bách Nhĩ sửng sốt, trong mắt lập tức hiện ra vui mừng, y đưa tay nhận đồ vật hình như trăng rằm đó, hoài niệm và quý trọng sờ lên thân mộc đã mài bóng, cùng da thú làm dây cung, sau đó kéo thử, sau khi xác định đủ chắc, mới cầm một mũi tên đá lên, đi ra ngoài động.

Giương cung, kéo dây. Liền nghe “vèo” một tiếng xé tiếng rít của gió, con trường giác thú đang đang đấu đá trong trận pháp bỗng khựng lại, sau đó ngã rầm xuống đất.

Thác làm ra cung tên, cùng với các thú nhân trong sơn động nghỉ ngơi bên cạnh đang hiếu kỳ với thứ trong tay Bách Nhĩ đều thấy một màn như vậy, mà kinh ngạc trừng lớn mắt, hoài nghi mình có hoa mắt hay không. Ngược lại Mạc là người đầu tiên phản ứng, hắn bật dậy, nhanh như chớp chạy ra ngoài, không lâu sau liền đem con trường giác thú kia khiêng trở về.

Mọi người vây quanh. Chỉ thấy Bách Nhĩ vừa bắn ra cái thanh bằng đá kia bay vào cổ trường giác thú, vững vàng đâm vào. Không máu me đầm đìa, tàn khốc, thảm thiết như lúc các thú nhân săn bắt, mà gọn gàng hạ xuống, liền giết được con trường giác thú phát cuồng có thể đâm xuyên bụng thú nhân, ngay cả máu dư thừa cũng không chảy ra.

Bách Nhĩ đi qua, rút tên ra, tuy y muốn nhắm bắn vào mắt nó, từ mắt xuyên qua não, không ngờ lại bắn vào cổ, thế nhưng y cũng không tiếc nuối vì kết quả này. Bởi vì không có lông ở đuôi tên, tên bắn ra, lực thăng bằng và ổn định đều sẽ bị ảnh hưởng, chỉ cần y dùng quen, lại thêm nội lực khống chế, về sau muốn bách phát bách trúng cũng không phải việc khó. Có điều cung tên để cho các thú nhân dùng, có lẽ nên thay đổi chút ít.

“Bách Nhĩ, ta có thể thử xem không?” Ánh mắt Mạc nóng rực nhìn cung tên trong tay Bách Nhĩ, bộ dáng ngứa ngáy khó chịu. Các thú nhân khác trên mặt cũng lộ ra khát vọng, chỉ có các thú nhân cụt tay là ánh mắt trở nên ảm đảm, mất mát thôi.

Bách Nhĩ ném cung tên cho Mạc, liền không quan tâm bọn họ nữa, mà thảo luận với Thác chỗ cần thay đổi. Thí dụ lựa chọn vật liệu làm cung, thí dụ ảnh hưởng của chiều dài, độ dày của cánh cung làm bằng gỗ, lại thí dụ như lót thêm một lớp sừng thú mài mỏng cộng thêm gân thú để tăng lực đàn hồi và trọng lực cho cung, còn chế tạo tên nữa,… đương nhiên những điều này để cho Thác cân nhắc sau khi y rời khỏi, mà điểm mấu chốt là làm nhiều tên lên. Mài đá làm mũi tên thì không kịp, bởi vậy vót gỗ là được rồi.

Bởi vì làm qua một lần, Thác dễ dàng lĩnh hội đề nghị của y, vì thấy được uy lực của cung tên, nhiệt tình chế tạo ra chúng lại càng tăng vọt, Bách Nhĩ chưa nói xong, ông đã quay đầu chạy vào trong sơn động, kêu Ngõa cùng Hãn bắt đầu lựa chọn mấy miếng gỗ thích hợp, ba người cùng nhau làm, trước khi Bách Nhĩ đi đổi muối phải làm đủ tên dùng đến.

Khi Bách Nhĩ cùng Thác nói chuyện, bên cạnh liền truyền tới tiếng cười nhạo và âm thanh ồn ào, nói xong y quay đầu nhìn qua, mới thấy cung tên lúc này đã dừng trong tay Tu bán điếc, vì thế y đi qua chỉ hắn dùng lực thế nào, ngắm chuẩn thế nào, kết quả Tu vẫn thất thủ .

Bắn tên không phải làm một lần là được, Bách Nhĩ thấy không sao, vỗ vai trấn an Tu vài câu, ngược lại làm Tu xấu hổ đến đỏ mặt, sau đó lại bị những người khác đuổi xuống, đổi người khác lên.

Bách Nhĩ lại chỉ thêm mấy người, liền kéo Duẫn không thể bắn tên qua một bên, nói chuyện đi đổi muối của mình.

“Ta tính dẫn Giác và Mạc cùng đi, ngươi và Nặc lưu lại.” Bách Nhĩ nói ra sắp xếp trong lòng.

“Ngươi dẫn Nặc theo đi, hắn có thể dò đường, hơn nữa tính cảnh giác cũng cao. Mạc với Giác tư tưởng quá thoáng, không có tâm phòng bị người khác.” Duẫn suy tư một lát, mới nói.

“Không cần đâu. Bây giờ vẫn còn thú triều, dò đường hay không đã không còn ảnh hưởng nữa.” Bách Nhĩ lắc đầu, việc này y đã sớm nghĩ kỹ “Với lại có ta ở đó, không sợ bọn họ bày trò. Nhưng trong sơn động, tộc trưởng cùng tộc vu khả năng sẽ có chút hành động, ngươi cùng Nặc ở lại, ta mới yên tâm được.”

Duẫn không phản bác, từ thời điểm hôm qua tộc trưởng nói chuyện với Mạc, lại không thèm nhìn Bách Nhĩ, hắn cùng Nặc liền nhìn ra, tộc trưởng cùng tộc vu không chấp nhận Bách Nhĩ, cũng không chấp nhận thú nhân tàn tật bọn họ. Thế nhưng xung quanh đều là dã thú như hổ rình mồi, dù cho bọn họ hối hận, cũng không thể mặc kệ người bộ lạc, nên đành mang họ về. Nay Bách Nhĩ vừa đi, cũng không biết những người đó còn có thể làm ra chuyện gì, luận về nhân số và vũ lực, bọn họ vẫn yếu hơn nhiều.

“Đừng để bất cứ ai bị thương. Nếu xuất hiện kết quả xấu nhất, các ngươi chỉ cần bắt lấy một người là được.” Bách Nhĩ hạ giọng, thì thầm bên tai Duẫn, nói cho hắn biết sau khi bắt người, thì phải làm sao để đối phương khuất phục. Duẫn nghe thấy, trên mặt không khỏi lộ ra kinh hãi, tay cũng hơi run lên.

Bách Nhĩ chỉ xem như không thấy “Có chuyện không nhất định phải làm thật, chỉ cần trong lòng đối phương kiêng kỵ là được. Thế nhưng thời điểm cần tàn nhẫn nhất định phải tàn nhẫn, chỉ cần hơi do dự sẽ có khả năng hại chết chính ngươi và những người ngươi coi trọng.” Y chỉ có thể nói tới đây, còn rất nhiều tình huống cần chính họ ứng đối, chỉ cần khi y trở về, họ còn sống là được rồi. Người trong bộ lạc nếu thành thật thì thôi, nếu thật sự làm ra chuyện gì, chắc chắn sẽ khiến mọi người trong sơn động thất vọng, đây cũng là điều mà y mong muốn. Y không muốn về sau không có việc gì còn phải phí tâm lao mệnh vì những kẻ chẳng liên quan.

44. Trở về bộ lạc

Sau khi thấy qua sự lợi hại của cung tên, không chỉ thú nhân trong sơn động thấy hứng thú, các thú nhân trong bộ lạc cũng rất nóng lòng muốn thử. Chỉ là cung tên của Bách Nhĩ, quan hệ của các thú nhân bộ lạc với Bách Nhĩ cũng không tính là tốt, mở miệng mượn quả thật có chút khó xử, thế nhưng đam mê với vũ khí của nam nhân có thể vượt qua hết thảy chướng ngại. Cuối cùng, nhiệm vụ gian khổ này vẫn dừng lại trên người Đồ, ai bảo da mặt hắn là dày nhất.

Đối với chuyện này, Bách Nhĩ ngược lại không hề keo kiệt, lúc Đồ hỏi thử, y làm mẫu cho bọn họ, bắn chết một con cú vô tình từ trên trời bay qua, nhất thời khiến các thú nhân có cảm giác như nhặt được báu vật. Phải nói rằng, lúc săn thú trong quá khứ, các thú nhân buồn bực nhất chính là gặp phải mấy con thú bay trên trời, họ thường bị cướp mất con mồi vất vả mới săn được, nhưng ngoại trừ tức giận, mắng chửi, lại không thể làm được gì hết. Nay có cung tên, nhất thời khiến bọn họ thấy được hi vọng rửa sạch mối nhục trước đây. Vì thế Thác có thể làm ra cung tên trở thành nhân vật chạm tay vào là có thể bỏng. Chí ít về sau an nguy của ông không cần lo lắng nữa, nếu gặp nguy hiểm, khẳng định có không ít thú nhân tranh nhau bảo hộ ông.

Mà Đồ thì từ cung tên, trường thương, còn có trận pháp, mới thấy được trời đất rộng lớn có nhiều thứ hắn chưa từng tiếp xúc qua. Thân là dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, chuyến đi đổi muối hắn nhất định phải tham gia. Trước khi đi, hắn tìm đến Na Nông.

“Na Nông, chờ ta trở lại, chúng ta liền kết thành bạn đời đi.” Trước mặt mọi người, hắn nói, ánh mắt nóng rực trước sau như một, cũng tràn ngập chờ mong. Na Nông không lập tức từ chối như dĩ vãng, mà trầm mặc.

Trong phút chốc, trái tim bình tĩnh không gợn sóng của Đồ dường như bị người ta dùng ngón tay trêu chọc một chút, mà hơi run rẩy lên. Khi đó hắn nghĩ, nếu Na Nông đồng ý, vậy về sau hắn sẽ chỉ đối tốt với mỗi mình y, dù cho y biến thành bộ dáng gì, làm ra chuyện xấu xa cỡ nào đi nữa. Chỉ vì chuyến xuất hành này, ai cũng biết có khả năng họ vĩnh viễn sẽ không trở về, dù trở về, cũng có khả năng thụ thương, tàn tật. Mà Na Nông nếu đồng ý với hắn lúc này, mặc kệ là chân tình hay giả nghĩa, Đồ đều sẽ sẵn lòng vì y mà chân thành một lần.

Thế nhưng cuối cùng Na Nông vẫn không bắt lấy cơ hội làm cho người ta một lòng với y, hoặc là nói, y cảm thấy các thú nhân xung quanh y đã sớm một lòng với y rồi, căn bản chẳng cần y đền đáp lại bất cứ cái gì, mà y cũng không muốn đền đáp lại.

“Việc này chờ ngươi về rồi tính, trên đường cẩn thận.” Vừa không nhận lời, cũng không từ chối, còn không quên nói thêm một câu quan tâm, để người ta cảm thấy còn có hy vọng rất lớn. Cho tới nay, y chính là như vậy mà treo các thú nhân lên, để người ta muốn cũng không tới được, mà bỏ thì lại không nỡ.

Thấy y quay đầu qua nói chuyện với các á thú khác, khóe mắt mơ hồ hàm chứa một tia đắc ý, trái tim hơi mềm đi của Đồ lại cứng như sắt.

“Đi thôi.” Hắn nhìn về Tát xưa nay vẫn luôn lãnh đạm, mà trên mặt giờ lại khó có thể ngăn được tức giận, hắn im lặng lắc đầu, ý bảo gã chính hắn cũng không để ý. Có người tự cho mình đang đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay, lại không biết mình trong mắt họ chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Bách Nhĩ thu hết mọi chuyện vào mắt, nhưng y không nói gì hết. Ngoại trừ cung tên trên lưng, y còn cầm trường mâu, mũi dùi do Thác mài đá làm ra. Mấy thứ này hiện tại cũng chỉ có y mới có thể sử dụng, những người khác còn chưa quen, thấy không lợi hại bằng nanh vuốt của mình, nên không mang theo.

Lần này Bách Nhĩ đi ra ngoài, ngoại trừ Giác, Mạc, còn có Tiểu Cổ, cùng với gấu xám Hạ, sư tử đen một mắt Bố. Vốn không muốn Tiểu Cổ đi, thế nhưng thằng bé cứ khăng khăng, Bách Nhĩ đi đâu, nó đi đó, quấn người vô cùng, Bách Nhĩ biết nó tuy nhỏ tuổi, nhưng rất thông minh, cộng thêm thân thủ không kém, nên cũng cho nó theo.

Không có dặn dò gì nhiều với mọi người trong sơn động, đây cũng xem như lần khảo nghiệm cuối với họ đi. Khảo nghiệm xong, y sẽ chân chính xem họ là người một nhà, từ nay về sau không rời không bỏ, có thể hi sinh mình để họ có cuộc sống bình an sung túc. Kiếp trước y vốn bị người hãm hại mà chết, nên sao có thể dễ dàng tin người khác được, bởi vậy trước kia dù đối với họ rất tốt, nhưng trong lòng dù sao vẫn có điều giữ lại. Thế nhưng qua lần này, tất cả có lẽ sẽ không giống như vậy nữa.

“Bách Nhĩ, ta cũng muốn đi theo ngươi.” Ngay thời điểm sắp ra sơn động, một bóng dáng nhỏ đột nhiên xông ra, ôm lấy eo y. Không cần nhìn, chỉ nghe giọng nói liền biết là ai. Không đợi y mở miệng, chỉ thấy một bàn tay lớn đưa tới, nhấc tiểu thú nhân lên, vô thanh vô tức kéo người đi. Quay đầu, lại là Nặc đang chống gậy. Nếu là Duẫn, Mục còn dám làm nũng, nhưng mà với Nặc, nó chỉ như con mèo nhỏ nghe lời thôi. Thấy Mục tội nghiệp nhìn mình, bộ dáng muốn giãy dụa lại không dám của nó, Bách Nhĩ không khỏi nở nụ cười, đương nhiên y sẽ không mở miệng xin cho nó mà tự tìm phiền toái cho mình đâu.

Nguyên nhân có người sống trong sơn động, dù cách một trận pháp phòng ngự, nhưng vẫn thu hút không ít dã thú. Bởi vì trên núi khắp nơi đều là cây thứ thứ, nên chúng đều tụ tập ở trên đường ra vào kia, trước chen sau đẩy xông vào trận, vòng tới vòng lui, không phải rơi xuống hố bẫy trong trận pháp thì là quanh quẩn trở về, cũng không xông vào được đoạn giữa trận pháp.

Cũng không biết Bách Nhĩ đi như thế nào, lúc bảo người ta đào một gốc cây bên đông, lúc đào một gốc bên tây, vậy mà mấy người liền ra khỏi trận, đi tới chân núi, xung quanh ngoại trừ hai con dã thú đơn độc, có thể xem là vô cùng vắng vẻ. Thoải mái giải quyết hai con dã thú nhìn thấy người mà nhào tới, cũng không có gây ra sự chú ý của đám dã thú đang hướng lên núi.

Sau khi biết được không cần cắm lại cây thứ thứ mới đào lên, động tác của Cổ là nhanh nhất, nó lủi tới nhặt mấy cây thứ thứ bị ném xuống, hái củ thứ thứ. Phản ứng của Giác, Mạc hơi chậm, nhưng cũng nhanh chóng tham gia vào, mấy người chẳng mất bao lâu liền thu hết củ thứ thứ vào túi da thú, đám người Đồ thấy vậy đều mờ mịt.

“Tới bộ lạc xem thử trước đi.” Bách Nhĩ không quan tâm nghi vấn trong mắt họ, nói.

“Không phải muốn đi đổi muối sao? Tới bộ lạc làm gì?” Là một thú nhân bộ lạc hỏi, tựa hồ có chút bất mãn khi Bách Nhĩ ra lệnh.

“Lúc các ngươi đi, không phải chưa mang theo cái gì à? Tới bộ lạc thử, nói không chừng còn có thể tìm ra chút muối đấy.” Bách Nhĩ làm như không phát hiện ra bất mãn của đối phương, y thản nhiên nói. Từ sơn động đến bộ lạc chỉ mất nửa ngày, đi một chuyến đối với họ cũng không hại gì.

Nghe lý do xong, ngược lại không ai phản đối. Vì tiết kiệm thời gian, các thú nhân đều hóa thành hình thú. Đồ nhìn Bách Nhĩ, trong mắt xoẹt qua một tia do dự, hắn vốn nghĩ Bách Nhĩ có lẽ cần thú nhân chở đi, lại phát hiện đám người Giác, Mạc hình như đều không có ý này, đang nghĩ có nên hỏi thử xem không, thì thấy thân hình Bách Nhĩ vừa động, người liền lướt gió mà đi.

Giống các thú nhân bộ lạc khác, hắn ngẩn người, mãi đến khi các thú nhân trong sơn động đều chạy được một đoạn xa, họ mới phản ứng lại, nhanh chân đuổi theo.

Không biết có phải vì bộ lạc đã không còn tồn tại, nên đường từ sơn động đến bộ lạc, dã thú không còn nhiều như mấy ngày trước nữa. Tuy cũng chạm phải, nhưng ở gần trước đều bị Bách Nhĩ bắn một tên giải quyết, còn lại thì do hai ba thú thân hợp lực đối phó, cũng không gặp phải phiền toái gì lớn.

Bởi vì dốc hết tốc độ đi tới, cũng không mất tới nửa ngày, đoàn người đã về tới bộ lạc.

Lúc nhìn thấy tình cảnh thực tế, lều trại nghiêng đổ, máu tươi loang lổ, xung quanh thì hỗn độn, vô luận thú nhân bộ lạc hay thú nhân sơn động đều không khỏi cảm thấy bi thương. Nhưng thời gian cùng địa điểm không cho phép bọn họ ở đây đau lòng, sau khi dọn dẹp dã thú còn luẩn quẩn gần bộ lạc, sắp xếp hai người canh gác, những người khác liền phân tán ra xung quanh lục tìm.

Ngoại trừ muối, những thứ khác đều không thể lấy. Trước khi tìm kiếm, vì tiết kiệm thời gian và sức lực, Bách Nhĩ đã dặn dò như vậy nhiều lần.

Đám người Giác, Mạc đều rất nghe lời y, bởi vậy không qua bao lâu, liền vơ vét xong nửa bộ lạc, đáng tiếc muối đều bị dã thú đạp hư, thu hết lại cũng không được bao nhiêu. Ngược lại thú nhân bộ lạc hoàn toàn không để lời y vào lòng, cộng thêm lưu luyến nhà, mãi không thấy trở về, lúc về cũng khiêng hũ lớn bình nhỏ theo.

Khuôn mặt ôn hòa xưa nay của Bách Nhĩ cũng không khỏi dát lên tầng băng sương, mãi tới khi Tiểu Cổ không biết từ đâu chạy ra, nói với Bách Nhĩ phát hiện một thú nhân.

Bách Nhĩ bảo đám người Giác, Mạc ở tại chỗ, còn y cùng Tiểu Cổ đi tới chỗ nó nói, càng đi càng thấy quen thuộc, hóa ra là hướng lều y từng ở. Cuối cùng dừng ở một cái lều sau cây đại thụ, thì thấy một thú nhân bị treo trên cây, không rõ sống chết.

Bách Nhĩ leo lên cây, phát hiện ngực thú nhân này vẫn còn ấm, vì thế y bảo Tiểu Cổ mau chóng trở lại nhóm lửa, nấu ít nước ấm, còn y thì cẩn thận đem thú nhân này xuống. Đợi khi mang người về, lửa đã nhóm xong, nước cũng đang nấu, là dùng bình gốm nhặt được để nấu. Mà ngoại trừ Đồ và Tát, các thú nhân bộ lạc khác đều không có mặt.

“Là Đằng.” Đồ cùng Tát vây lại.

“Dựng lều lên.” Không nhìn bọn họ, Bách Nhĩ nói với đám người Giác, Mạc.

Bởi vì sợ chậm trễ hành trình, lúc này y chọn đều là thú nhân tứ chi toàn kiện, nên động tác cũng mau lẹ, chỉ chốc lát là dựng lại cái lều bị sập để tạm tránh gió.

Xê dịch người vào trong lều, Bách Nhĩ thừa dịp chờ nước sôi, y kiểm tra qua cơ thể của thú nhân gọi là Đằng này, phát hiện hắn không bị thương, chỉ là quá suy yếu thôi, có lẽ là do đói. Bởi vậy y bảo Giác đem dã thú lúc nãy bọn họ thanh lý gần bộ lạc tới. Bởi vì chết không lâu, nên máu còn chảy được, vì vậy y cắt động mạch của nó, rót vào bát, rồi cho thú nhân uống, sau đó điều động chân khí ấn vào ngực hắn. Chờ nước sôi, lại đút thêm bát nước ấm, người cũng chầm chậm lấy lại hơi thở. May không phải mùa tuyết rơi, nếu không chỉ sợ đã đông cứng rồi, lúc đó làm thế nào chắc cũng không tỉnh nổi.

Đằng mở mắt ra, đầu tiên hắn nhìn thấy là một vết sẹo dữ tợn, từ tóc mai (tóc hai bên thái dương) đi ngang khóe mắt, thẳng tới cánh mũi, sau đó mới thấy rõ khuôn mặt có vết sẹo kia. Có chút xa lạ, lại có chút quen mắt, nhưng nhất thời hắn không nhớ ra là ai.

“Tỉnh rồi, cho hắn miếng thịt.” Thấy người tỉnh lại, thần sắc còn hơi ngẩn ngơ, Bách Nhĩ đứng lên, nói với Mạc, sau đó ra khỏi lều. Hiện tại hắn có chút hiểu về bụng dạ của thú nhân, không sợ không tiêu hóa được, chỉ sợ không ăn được thôi, căn bản không yếu ớt như người kiếp trước, đói bụng vài ngày thì không thể ăn lại quá nhiều, không thể ăn đồ dầu mỡ, cần ăn cháo thanh đạm chậm rãi điều dưỡng cho thích ứng, cho nên hiện tại có cho Đằng ăn hơn mười cân thịt nướng chắc cũng không thành vấn đề.

Ngoài lều, các thú nhân bộ lạc rốt cuộc lục đục trở lại, trong tay mỗi người đều là bao lớn bao nhỏ, trên thắt lưng còn móc vài cái vò, bát, giống như kiếp trước, du binh thua trận trước khi trốn chạy còn cướp sạch thôn xóm. Sự tàn bạo trong lòng Bách Nhĩ nổi lên, có kích động muốn xử quyết mấy người này ngay tại chỗ.

“Sao vậy?” Đồ cũng vừa vặn từ trong lều chui ra, cảm thấy trên người Bách Nhĩ tản ra sát khí, hắn nhíu mày, hỏi.

Bách Nhĩ hít sâu vài cái, một lần nữa nhắc nhở chính mình đây không phải binh lính dưới trướng y, không cần nghiêm khắc như vậy, mới dần dà áp chế được lửa giận trong lòng, nhưng sự bất mãn lại không hề che giấu, y cười lạnh nói “Các ngươi chính là thú nhân dũng mãnh vô địch của bộ lạc đây ư? Khó trách dã thú vừa đến, liền chạy trối chết.”

45. Lần lượt đánh bại

Những lời không nặng không nhẹ này của y, thế nhưng lại đủ để cho mỗi người đều nghe thấy rành mạch. Không chỉ vài thú nhân kia, ngay cả Đồ cùng Tát mới từ trong lều đi ra đều biến sắc. Bị một á thú chỉ trích như vậy, đối với thú nhân mà nói, không thể nghi ngờ là nhục nhã lớn nhất.

“Bách Nhĩ, có nói cũng không thể thuận miệng nói lung tung được.” Đồ trầm giọng cảnh cáo.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Bách Nhĩ nhìn vào ánh mắt phun ra lửa của các thú nhân, cười lạnh “Chỉ bằng hành vi hôm nay của các ngươi, nếu có đàn dã thú bất ngờ đột kích, ta thấy các ngươi chết như thế nào cũng không biết đâu!”

“Không phải có người canh gác sao? Dã thú đến đây sao lại không biết?” Một thú nhân lớn tiếng phản bác.

“Đúng vậy, ngươi nghĩ rằng thú nhân chúng ta giống á thú, thấy dã thú tới chỉ biết lùi vào một góc run rẩy, đến chạy cũng không chạy nổi sao?” Thú nhân kia vừa dứt lời, liền có thú nhân khác phụ họa.

“Xem ra dù giỏi giang cỡ nào, á thú vẫn chỉ là á thú, lá gan đều nhỏ như vậy.”

Một câu này vừa dứt, lập tức dẫn tới tiếng cười to. Tuy Đồ không cười cùng, nhưng cũng chẳng ngăn bọn họ, hiển nhiên hắn cũng rất bất mãn với câu nói đó của Bách Nhĩ. Giác cùng Mạc ở trong lều chăm sóc Đằng. Hạ, Bố và Tiểu Cổ nhìn thấy tình huống này, không hẹn mà đứng phía sau Bách Nhĩ, trên mặt đều lộ ra sự tức giận. Thế nhưng không được Bách Nhĩ cho phép, không ai trong họ kích động mở miệng cãi lại cả.

Thấy các thú nhân bộ lạc phản đối, thậm chí còn kèm theo biểu tình khinh miệt, Bách Nhĩ bị chọc tức mà bật cười, y thầm nghĩ không chỉnh các ngươi một trận, các ngươi lại không biết trời cao đất dày. Nghĩ tới đây, sắc mặt y lập tức trở nên ôn hòa “Là ta lo lắng quá, ta xin lỗi vì lời mới nói với các ngươi.”

Thấy thái độ y mềm xuống, các thú nhân bộ lạc đều lộ ra vẻ đắc ý, nghĩ đối phương tuy giỏi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là á thú, sao dám chân chính đối nghịch với thú nhân chứ. Ngược lại, Đồ và Tát cảm thấy hơi kinh ngạc, trong cảm nhận của họ, Bách Nhĩ không phải là người dễ dàng cúi đầu như vậy.

“Có điều các ngươi khiêng về nhiều đồ như thế, cũng không thể mang tới bộ lạc Đại Sơn đổi muối được.” Bách Nhĩ nói tiếp, trên mặt thậm chí mang theo tiếu ý thản nhiên, để người ta cơ hồ tưởng rằng y đang lấy lòng.

“Vậy trước tiên đem về sơn động đi, dù sao cũng tiện đường, hơn nữa chúng ta còn tìm được chút muối ở đây, cũng thuận tiện cầm về.” Thú nhân phản bác đầu tiên kia hình như cảm thấy mình nói rất có tác dụng, nghe vậy lại lên giọng, cũng chuẩn bị nếu Bách Nhĩ phản đối, hắn nhất định sẽ cho y mất mặt.

“Vậy được rồi.” Không ngờ Bách Nhĩ ngược lại rất sảng khoái đồng ý.

Đồ và Tát nhìn nhau, mơ hồ cảm giác không ổn, đang muốn mở miệng phản đối, không ngờ các thú nhân bộ lạc sau khi biết được có thể về sơn động, lập tức đặt đồ đạc tìm được xuống đất, xôn xao một lát lại tản ra, hiển nhiên họ định đi tìm thêm đồ mang về.

Ý cười trên khóe môi Bách Nhĩ càng tăng, quay đầu nhìn qua Đồ và Tát đứng ngốc tại chỗ, nói “Các ngươi không đi tìm lại đồ đạc à?”

“Không, ta vào xem Đằng.” Đồ lấy lại tinh thần, thần sắc có chút ủ rũ. Người thông minh không cần nhiều lời, thấy sau lưng Bách Nhĩ có ba thú nhân lớn nhỏ, lại đối lập với biểu hiện của các thú nhân bộ lạc, cao thấp liền thấy rõ.

Sắc mặt Tát khó hiểu nhìn Bách Nhĩ, cũng không nói gì, mà đi vào lều cùng Đồ.

Bách Nhĩ cười, xoay người thì thầm vài câu với ba người Tiểu Cổ, ba người lắng nghe, mắt đều sáng lên, sắc mặt kinh ngạc lại hưng phấn, liên tục gật đầu. Tiểu Cổ chạy vào trong lều, gọi Giác với Mạc ra, năm thú nhân nhỏ giọng thương lượng vài câu, liền vội vàng ly khai.

Bách Nhĩ vẫn đứng tại chỗ, nhìn bộ lạc điêu tàn trước mắt, không khỏi nhớ tới thôn trang, thành trấn kiếp trước bị chiến hỏa thiêu hủy. Khiến y có chút thương cảm, không rõ là vì thú nhân nơi này mặc dù có năng lực mạnh mẽ lại ăn bữa hôm lo bữa mai, nhét không đủ no bụng, hay là vì chính mình một thân lưu lạc nơi dị thế này.

Không qua bao lâu, ngoại trừ Đồ, Tát, kể cả những người canh gác, mười thú nhân bộ lạc Đồ dẫn theo đều bị trói chặt ném trước mảnh đất trống trước lều. Giác, Mạc tự động nhận nhiệm vụ canh gác. Ba người Tiểu Cổ cười hì hì đứng bên cạnh Bách Nhĩ, đối với sự mắng nhiếc của thú nhân bộ lạc đều mắt nhắm tai ngơ.

“Sao lại thế này?” Đồ cùng Tát nghe tiếng đi ra, khi thấy tình huống bên ngoài, hai người đều không khỏi sững sờ.

“Thế nào? Còn có gì muốn nói không?” Bách Nhĩ mỉm cười, hỏi các thú nhân trên mặt đất.

“Đê tiện, mấy người các ngươi đối phó một mình ta, thắng có gì mà đắc ý chứ. Có bản lĩnh thì lấy một chọi một đi.” Một thú nhân chửi ầm lên.

“Dã thú đến đây, ngươi cũng đi thương lượng với chúng, tất nhiên chúng sẽ đồng ý với ngươi.” Bách Nhĩ mỉm cười nói, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, lại khiến người ta cảm thấy châm chọc và nhục nhã không nói nên lời.

Một câu này ngăn lại tiếng kêu la, có người còn căm giận bất bình nhưng không lên tiếng phản bác, có người đã lộ ra suy nghĩ sâu xa.

“Bách Nhĩ, thả họ ra.” Đồ buồn bực cào mái tóc ngắn, cảm giác lần này có thể nói là rất dọa người.

Không chỉ hắn, ngay cả Tát vẫn luôn trưng ra vẻ mặt lãnh đạm cũng im lặng xoay lưng đi, không đành lòng nhìn đồng bạn bị mấy cái dây leo trói lại.

“Thả? Được thôi.” Bách Nhĩ nhướn mày, thản nhiên cười “Thế nhưng ta muốn các ngươi lấy thần thú ra thề, từ bây giờ trở đi cho tới khi đổi muối về, các ngươi đều phải nghe lời ta. Nếu không muốn, ta không ngại cứ như vậy đưa các ngươi trở về sơn động, rồi đổi những người khác đâu.”

Ai còn có thể nói không? Để bị trói gô rồi ném về sơn động, sau này sao họ dám ngẩng đầu trước mặt tộc nhân? Sau khi xác định Đồ và Tát vẫn còn tự do không có khả năng giúp mình, mười thú nhân bộ lạc rốt cuộc ủ rũ phát lời thề.

Thời điểm ba người Cổ, Hạ, Bố cởi dây trói cho các thú nhân, Bách Nhĩ nhìn qua Đồ cùng Tát.

“Chúng ta cũng phải thề?” Đồ hơi kinh ngạc, không đợi đối phương trả lời, hắn đã liên tục lắc đầu “Không, không, chúng ta sẽ không tùy tiện thề đâu, thế nhưng ta cam đoan trong thời gian này, chỉ cần không xúc phạm tới đồng bạn, chúng ta đều sẽ nghe lời ngươi.”

Y chờ chính là những lời này, Bách Nhĩ hơi gật đầu, xem như đồng ý, sau đó nhìn về các thú nhân.

“Thu dọn một chút, chuẩn bị xuất phát. Ngoại trừ muối, không cho phép mang các thứ khác theo.”

Lần này không ai lại dám xem lời nói của y như gió thoảng bên tai, tuy tiếc mấy thứ kia, nhưng cuối cùng cũng không lấy nhiều. Không nói tới chuyện thần thú có trói buộc tuyệt đối với thú nhân, mà bản thân mỗi thú nhân đã nói đều nhất định sẽ làm được.

Tạm thời giải quyết vấn đề lòng người bất đồng này, Bách Nhĩ âm thầm thả lỏng, y biết hành trình kế tiếp sẽ thoải mái đi rất nhiều, chí ít không cần tiếp tục lo lắng có người không nghe hiệu lệnh, mà liên lụy tới những người khác nữa.

Ăn xong, lại nghỉ ngơi hồi lâu, Đằng rốt cuộc có sức lực. Khi nhìn thấy con hổ lông vàng, tinh thần phấn chấn xuất hiện trước mặt mình nói cảm ơn, Bách Nhĩ không khỏi cảm thán khả năng khôi phục mạnh mẽ của thú nhân nơi này.

Từ miệng Đằng biết được, hóa ra hôm đó khi thú triều tập kích bộ lạc, hắn vốn đang ở cùng với mọi người, sau đó lại vì trở về giúp Na Nông lấy xương cắt tóc của y, nên bị đàn thú vây khốn, cuối cùng leo lên cây chạy trốn, ở trên đó vài ngày không ăn uống gì, mãi tới khi đám người Bách Nhĩ xuất hiện.

Xương cắt tóc? Bách Nhĩ nhìn cái xương thú màu ngọc bạch, bóng loáng hai đầu mà Đằng bỏ vào tay y nhờ y cầm hộ, không khỏi suy đoán cần cái này để làm gì.

“Na Nông có khỏe không?” Đằng hỏi.

Các thú nhân đều trầm mặc. Bởi vì từ ngày thoát khỏi nguy hiểm, mấy ngày liền đều không ai nghe thấy Na Nông nhắc tới Đằng một lần, giống như y đã quên mất người này rồi. Khóe môi Tát lộ ra tia cười trào phúng, lấy khuỷu tay huých Đồ, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe “Cẩn thận tiếp theo Na Nông cũng ném ngươi đi đấy.”

Đồ hừ một tiếng, không nói gì, xoay người đi.

“Y không sao, về sơn động, ngươi có thể thấy y.” Trả lời Đằng là Bách Nhĩ. Trong phút chốc, y đột nhiên thấy khó hiểu, mấy thú nhân này nhìn trúng cái gì của Na Nông nhỉ? Hay là á thú nơi này đều thế, nên bọn họ quen rồi?

Nghĩ đến mấy á thú bộ lạc chuyên gây chuyện trong sơn động, Bách Nhĩ cảm thấy có lẽ mình đoán đúng rồi.

“Các ngươi muốn đi đâu, ta đi cùng các ngươi.” Đằng hơi tò mò nhìn y, trước kia hắn cũng không chú ý tới Bách Nhĩ mấy, chỉ biết á thú này ngoại hình vừa xấu lại vừa xui xẻo, không chỉ thú nhân không thích, ngay cả các á thú cũng không muốn đến gần. Thế nhưng hôm nay nhìn thấy, lại cảm giác y cũng không xấu như lời đồn, chỉ là… ưm… chỉ là bộ dạng hơi giống thú nhân. Mà quan trọng là, các thú nhân trước mắt hình như đều nghe theo y, đây mới là chỗ khiến hắn khó hiểu.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
The Soda Pop